Bạn có phải người mẹ nóng tính, luôn la mắng con dù chỉ là những lỗi lầm nhỏ nhặt của con. Hãy học cách của bà mẹ này để kiểm soát cơn nóng của mình nhé!
Con yêu của Mẹ,
Mẹ muốn cho con biết điều rất quan trọng trong thư này, đó là:
Mẹ xin lỗi con yêu!
Con luôn được dạy và liên tục nhắc nhở để nói lời XIN LỖI khi con làm sai bất cứ việc gì.
Nhưng riêng với Mẹ, thì Mẹ đã không nói đủ lời XIN LỖI đó với con. Mẹ luôn có cách để yêu cầu con phải XIN LỖI cho dù những điều nhỏ nhặt nhất. “Con hãy nói xin lỗi vì đã làm đổ nước!” “Con phải xin lỗi vì đã để đồ chơi của con khắp nhà!” “Con phải xin lỗi vì làm gãy cây son của Mẹ!”
Và bây giờ Mẹ đang nói với con: Mẹ xin lỗi.
Bởi vì Mẹ là một người mẹ khó chịu. Một người Mẹ nóng tính.
Mẹ đã vô cùng nghiêm khắc, thiếu kiên nhẫn, là người Mẹ nóng tính. Mẹ luôn la lên, ngay cả việc la mắng con ở nơi công cộng, Mẹ bóp cổ tay của con (đôi khi đủ chắc để khiến con rú lên) để nhắc nhở con khi không hài lòng việc gì đó.
Mẹ nhớ lại một buổi chiều tối khi tính nóng của Mẹ đã chiếm dụng Mẹ hoàn toàn, trong khoản hai giờ ấy d6en1 3 lần bộc phát tột đình. Lúc đó chúng ta đang ở trong một khu mua sắm, và như mọi khi con vẫn là con – con nhảy cò cò, rồi chéo chân qua lại khi chơi trò chơi trong tưởng tượng của mình. Đột nhiên con vấp và ngã, ngay lập tức mẹ đã hét lên : ” Mẹ đã nói con rồi, con đi phải thẳng, không thì con sẽ ngã và tự làm đau mình!”. Và giơ tay kéo mạnh con lên mà hề an ủi và hỏi han con ngã đau không.
Chưa lâu sau đó, mẹ gần như đay nghiến con trong một cửa hàng nội thất khi con cầm hộp âm nhạc mở ra có nàng công chúa phía trong, con đã reo lên: ” Mẹ ơi, công chúa múa ba lê đây!” và để rơi hộp âm nhạc xuống làm trầy và gãy chân của nàng công chúa. Mẹ nắm chắt hai cánh tay con và gầm lên “Mẹ đã dặn con là không được đụng vào những thứ không phải của con mà!” ngay trước mặt nhân viên của cửa hàng, và cơn nóng vẫn còn khi phải đền bù cho phần hư hỏng đó.
Và vẫn tiếp diễn Mẹ lại nạt con một lần nữa trong khi chúng ta ăn tối tại nhà hàng. Con đã cầm cái ly uống nước lên và uống theo kiểu công chúa là phải đưa các ngón tay còn lại lên rất yểu điệu, điều đó làm con cầm cái ly không chắc, và đương nhiên nước đã đổ ướt áo, rồi con thốt lên “Mẹ ơi! Con đã làm đổ nước, “con thú nhận một cách lặng lẽ. Con biết là Mẹ sẽ sắp tuôn ra lời trách mắng, và Mẹ đã không phụ lòng của con khi gầm gừ với mắt trợn lên, mặt giận dữ. “Mẹ đã nói con thế nào? Mẹ bảo con phải cầm ly với hai tay, bây giờ hãy nhìn xem con đã làm ra việc gì đây!” Mẹ đã vô cùng giận dữ đúng như người mẹ nóng tính thể hiện.
Mẹ đã không quan tâm đến việc giải thích cho con việc con làm sai và không nên lặp lại nó nữa – nhưng mỗi khi Mẹ mắng con, rõ là Mẹ thấy niềm vui trên khuôn mặt của con mờ dần đi, nhưng mẹ đã chẳng làm gì với điều đó cả..
Sau khi về nhà – sự dồn nén với ba tai nạn mới đó làm mẹ càng cáu kính, khó chịu hơn, cũng như mệt mỏi hơn, trong khi con vẫn là một cô bé 4 tuổi ngọt ngào, vui tươi và nói : “Chúng ta đã về ngôi nhà yêu thương của chúng ta rồi!” Trong khi Mẹ mặt hầm hầm, đi vào phòng ngủ, và ngã lên giường vì quá mệt.
Vào thời điểm đó, tất cả những gì mẹ muốn là nghỉ ngơi, từ việc đối phó với những tai nạn nhỏ nhặt của con, từ việc phải la mắng con vì những sai lầm nhỏ của con, đã làm mẹ như cạn kiệt.
Một vài phút sau con nằm xuống bên cạnh. Con đem tất cả nụ cười trên khuôn mặt dành cho mẹ, và muốn ở bên mẹ cho dù mọi la mắng mẹ dành cho con nguyên cả buổi. Khi nhìn thấy con như thế, mẹ đã thầm cám ơn vì mẹ đã có một cô con gái có tinh thần luôn vui tươi, và không dễ gì bị những phiền muộn la mắng của Mẹ phá vỡ. Và Mẹ nhận ra rằng sự nghĩ ngơi mà Mẹ cần, là một sự tách ra khỏi bản thân người Mẹ nóng tính của mình.
Mẹ không hề muốn đó là hình ảnh mẹ trong con – một người mẹ nóng tính, tức giận, thiếu kiên nhẫn, la hét mọi lúc. Mẹ không muốn hành vi xấu của con trở thành tiêu chuẩn trong mắt của mẹ, Mẹ không hề muốn con phải chấp nhận một hình ảnh Mẹ như vậy trong tâm trí của mình.
Mẹ hứa, Mẹ sẽ hạ gục người Mẹ nóng tính ấy trong mẹ và luôn nhắc nhở mình – con chì là một đứa bé, con mới có bốn tuổi thôi. Ở lứa tuổi này, con buộc phải mắc sai lầm để học và con làm mọi sai lầm để kiểm tra các giới hạn của chính bản thân mình – ngay cả khi điều đó có nghĩa là thử nghiệm giới hạn của Mẹ.
Làm sao một đứa bé bốn tuổi như con có thể hiều hết cái nào là đúng, cái nào là không thể chấp nhận? Cách tốt nhất là con phải phạm lỗi, phải làm để tìm ra những hậu quả của hành động của con, nếu không cho phép con thực hiện những sai lầm của con, Mẹ phải luôn mệt mỏi phòng ngừa và phải đối mặt với mọi rủi ro vì ở độ tuổi con cần như thế?
Cha mẹ chỉ muốn bảo vệ con của mình khỏi mọi nguy hiểm, nhưng đôi khi cha mẹ không nhận ra rằng chúng ta có thể làm hại nhiều hơn nếu chúng ta không học cách buông bỏ và để con tự tìm đường đi.
Mẹ đã quá căng thẳng lo lắng cho mọi lỗi lầm con gây ra, đã thế còn thiếu kiên nhẫn và nhanh chóng tạo điều kiện cho cơn nóng trỗi dậy, nhưng thực sự thì Mẹ chỉ cần học cách thư giãn. Thay vì hét to lên với mọi lỗi lầm của con “Mẹ đã nói với con rồi mà …” thì nên nói ba từ này “Con ổn chứ?”
Và bây giờ, Mẹ có ba từ quan trọng hơn để nói với con là:
“Mẹ xin lỗi.”
Và cho dù Mẹ có giận dữ đến thế nào, thì ba từ này luôn luôn quan trọng nhất trong tim mẹ đó là:
“Mẹ yêu con.”
Nguồn – The Asian Singapore Parent – Singapore – Ms Carla Casanova-Perlas
Xem thêm
Vào ngay Fanpage của the Asianparent Vietnam để cùng thảo luận và cập nhật thông tin cùng các cha mẹ khác!
Bạn có quan tâm tới việc nuôi dạy con không? Đọc các bài báo chuyên đề và nhận câu trả lời tức thì trên app. Tải app Cộng đồng theAsianparent trên IOS hay Android ngay!