Mỗi đứa trẻ đều là nghệ sỹ ….
Tất cả con người đều có tính sáng tạo. Trẻ nhỏ có điều này từ khi sanh ra, nhưng khi chúng ta già đi phần lớn chúng ta bắt đầu nghi ngờ. Chúng ta sống trong một nền văn hoá làm nản lòng tư duy sáng tạo và muốn chúng ta tin rằng khả năng nghệ thuật là một sự khan hiếm, chỉ có tố chất năng khiếu được ông trời ban cho mà thôi. Theo thời gian, hầu hết chúng ta không biết cách để tô màu (hoặc suy nghĩ) bên ngoài hộp.
Đối với trẻ em lớn lên trong các xã hội quyền lực cạnh tranh, nỗ lực sáng tạo của trẻ có thể bị cha mẹ hoặc giáo viên chỉ trích, công việc của trẻ được chuẩn hóa theo “tiêu chuẩn” không mong muốn và những mong đợi của người khác. Vào đầu thế kỷ qua, hệ thống giáo dục của “các quốc gia hàng đầu” được thiết kế một cách có chủ ý nhằm ngăn chặn tư duy sáng tạo và độc lập, nhằm khuyến khích sự tuân thủ và tuân thủ quyền lực.
Trên thực tế, mỗi người chúng ta đều có tiềm năng sáng tạo chưa từng được khai thác, nhưng giống như hạt giống, tài năng độc đáo của mỗi người cần được gieo trồng, khuyến khích và nuôi dưỡng. Ở đây dưới đây là một vài ý tưởng về cách giúp trẻ em có kỹ năng và sáng tạo hơn và loại bỏ bất kỳ nghi ngờ nào bạn vẫn có thể nắm giữ về tiềm năng của mình.
Trước tiên, hãy tìm kiếm niềm vui, chứ không phải sự hoàn hảo.
Trong quyền lực của chúng ta để nuôi dưỡng một tình yêu học tập và sáng tạo trong chính chúng ta và những người khác. Hầu hết các nghệ sĩ cảm thấy hạnh phúc và hài lòng trong khi sáng tạo, họ thích quá trình tạo ra mọi thứ. Mạo hiểm, mắc sai lầm, giải quyết vấn đề cùng với người khác và thử nghiệm là tất cả các phần thiết yếu của quá trình sáng tạo.
Để duy trì sự tự tin, không nhất thiết phải so sánh trẻ em với nhau.
So sánh là một kẻ giết người về động lực nội tại và sự sáng tạo, đặc biệt là trong các trường học nơi trẻ em được liên tục kiểm tra và cho điểm. Hầu hết chúng ta đã từ bỏ một số hoạt động và các hình thức nghệ thuật bởi vì chúng ta đã thấy những người khác đang làm gì và bắt đầu nghi ngờ tiềm năng của mình.
Mỗi đứa trẻ đều là nghệ sỹ ….
Hình thức giáo dục này là “giáo dục sai trái”, vì môi trường học tập thực sự làm nản lòng việc phát triển kỹ năng và sự quan tâm trong tương lai. Cách tốt nhất để nuôi dưỡng sự tự tin là giúp những người trẻ tuổi có niềm vui với một hoạt động, để chấp nhận mình là người mới bắt đầu và vui vẻ.
Không sao, người lớn có kỳ vọng cao, miễn là không phải là những tiêu chuẩn cứng nhắc, làm cho trẻ tự tin, tò mò, sáng tạo, quan tâm và tình yêu học tập.
Như Maria Montessori đã nói, “Một kiểm tra chính xác về giáo dục đó chính là hạnh phúc của đứa trẻ.”
Khi người học không tự phê bình và đánh giá (về những sai lầm của họ) thì động lực nội tại sẽ phát sinh. Đây là hạnh phúc khi nhìn thấy ở trẻ nhỏ, việc giáo dục thể chế và kiểm tra chuẩn có thể nghiền nát hoặc ức chếmọi động lực nội tại và sự sáng tạo của trẻ.
Hầu hết các nghệ sĩ là những người học tự định hướng
Những người dành nhiều thời gian rảnh rỗi của họ sáng tạo thực hành và học về những gì họ thích. Ở một số nước, một trong những khác biệt văn hoá quan trọng là sự tập trung nhiều vào thực tiễn và bắt chước, nhưng tự do sáng tạo và tự định hướng thường không được khuyến khích.
Mỗi đứa trẻ đều là nghệ sỹ ….
Kết quả là vô số trẻ em và người lớn đã nắm vững các kỹ năng của piano hoặc violin, nhưng chưa bao giờ được tạo cơ hội để viết hay hát những bài hát của riêng mình. Sự sáng tạo yêu cầu chúng ta thử nghiệm, khám phá và chấp nhận rủi ro, lắng nghe (và diễn tả) âm nhạc đang dâng lên trong tâm hồn chúng ta.
Một trong những cách tốt nhất để truyền cảm hứng cho việc học và tận hưởng sự sáng tạo là học tập và bắt chước những gì chúng ta yêu mến nhất.
Tất cả các nghệ sĩ bắt đầu bằng cách sao chép và bắt chước những người khác truyền cảm hứng cho họ. Bob Dylan đã bắt chước phong cách hát của Woody Guthrie, Van Gogh đã làm bản sao các bản in của Nhật Bản và các bức tranh pointillist, Beatles bắt đầu bằng cách cover các bài hát của các nhạc sĩ khác mà họ thích.
Mỗi đứa trẻ đều là nghệ sỹ ….
Trẻ em sẽ được hưởng lợi nếu được khuyến khích dành nhiều thời gian với (và học hỏi từ) những tác phẩm sáng tạo của những người khéo léo, những người truyền cảm hứng cho chúng. Sự tham gia này là một phần quan trọng trong việc giáo dục của một đứa trẻ, và không phải xảy ra ở trường, khuyến khích trẻ dành thời gian cho các tác phẩm sáng tạo mà họ thích và sau đó viết (hoặc trình bày) về kinh nghiệm của họ.
Để tận hưởng quá trình sáng tạo, có thể hữu ích để hiểu được vai trò của tĩnh tâm và luồng chảy trong việc xây dựng các kỹ năng và phát triển sự thành thạo hơn.
Khi chúng ta học tập và sáng tạo, kết quả tập trung chú ý đến trạng thái tâm lý thú vị của sự chú ý tập trung đôi khi được gọi là “dòng chảy”.
Trải qua dòng chảy là một dấu hiệu cho thấy kỹ năng của bạn đang bị thách thức, rằng bạn đang phát triển và học tập. Cho dù chơi đàn piano, đọc sách hoặc đi xe đạp- kỹ năng của một người sẽ cải thiện tự nhiên bởi vì mọi lúc, sự tập trung và thực hành mà họ đưa vào hoạt động. Hầu hết trẻ nhỏ hiểu điều này một cách trực quan, nhưng khi chúng ta già đi, đôi khi cần nhắc lại.
Suy nghĩ quá nhiều về tương lai, hoặc cảm thấy rằng bạn đang bị buộc phải làm điều gì đó, là một sự phân tâm khiến trẻ không phát triển được tiềm năng của mình.
Vì vậy, nhiều vấn đề và bất hạnh của thế giới đến từ một cảm giác gì đó mất tích – người theo đuổi sau khi hạnh phúc, thành công vật chất, địa vị xã hội, kết quả trong tương lai hoặc sự hài lòng tức khắc.
Các trường học đã huấn luyện chúng ta tuân thủ các yêu cầu của những người có thẩm quyền, tin rằng hạnh phúc và tự do phải được dẹp bỏ, chỉ có tuân thủ, vâng lời nghe theo mới là chân lý, là mác “ngoan” cho mọi đứa trẻ. Sau đó, chúng ta không thể trải nghiệm những niềm vui đơn giản của sự sáng tạo, tài năng và sự sống – ngay tại đây và bây giờ trên hành tinh này.
Trong một nghĩa nào đó, cuộc sống của mọi người là một tác phẩm nghệ thuật tiềm ẩn
Nhưng chúng ta và các con của chúng ta đã bị tẩy não để tin tưởng vào những niềm tin xã hội, các giá trị xã hội hơn là chính suy nghĩ nội tại của chúng ta. Nếu xem xét cẩn thận về lịch sử giáo dục được thể chế, có vẻ như các trường “mô hình nhà máy” được các nhà công nghiệp giàu có đã thiết kế vào cuối thế kỷ trước. Họ muốn đào tạo trẻ em để trở thành những công nhân vâng lời và người tiêu dùng vật chất (những người sẽ mua sản phẩm của họ trong tương lai), chứ không phải là các họa sỹ sáng tạo và các nhà sản xuất tự quản.
Do đó, trách nhiệm của cha mẹ và giáo viên là những người biết rõ hơn để thử thách và thay đổi mô hình cổ xưa này. Để làm như vậy, trước hết chúng ta cần “giải phóng” bản thân khỏi những câu chuyện thần thoại mà chúng ta đã được dạy, sau đó cho con cái của chúng ta thấy cuộc sống cung cấp những cơ hội vô tận cho tự do sáng tạo, học tập, làm chủ và niềm vui.
Bạn có quan tâm tới việc nuôi dạy con không? Đọc các bài báo chuyên đề và nhận câu trả lời tức thì trên app. Tải app Cộng đồng theAsianparent trên IOS hay Android ngay!