Hãy lắng nghe và từ từ bình tĩnh! Hãy để TÔI thành thật bày tỏ tâm sự với các bạn (nếu các bạn không muốn nghe, tôi cũng có thể nói chuyện với bản thân mình, eh!). Không phải là tôi không yêu con tôi. Sẽ thực sự buồn nếu tôi phải thanh minh về tình yêu của tôi dành cho con bé. Tuy nhiên, đã rất nhiều lần trong quá trình làm mẹ khó khăn này, tôi thực sự hối hận khi đã trở thành một người mẹ. Và tôi không hối hận việc có con – con tôi là một đứa bé tuyệt vời, mà là hối hận việc làm mẹ.
Tôi hối hận vì đã sinh con
Tôi hiểu rằng bài báo này có thể không phù hợp với nhiều người – tuy vậy, sau khi nói chuyện với một vài bà mẹ, tôi cũng nhận ra rằng tôi không phải là trường hợp duy nhất. Chúng tôi yêu thương con của chúng tôi từ sâu thẳm trái tim. Tuy nhiên, đôi khi chúng tôi hối hận và tự hỏi, sẽ thế nào nếu chúng tôi không trở thành những người mẹ – chúng tôi liệu có một tương lai khác hoặc có thể làm những việc khác không? Một số điều mà tôi hối hận có thể liệt kê ở đây:
Danh tính của tôi là gì? Vì tôi đã trở thành một người mẹ, có vẻ như danh tính của tôi với tư cách là một cá nhân đã không tồn tại nữa. Đột nhiên, tôi chỉ là một người mẹ. Tôi không còn là một phụ nữ độc lập, người sánh vai cùng chồng, người lo miếng ăn cái mặc trong cuộc sống của chúng tôi. Trong khi tôi tìm thấy một danh tính mới – mẹ của con tôi, đôi tôi ước rằng danh tính “mẹ của các con” không phải là thứ duy nhất tôi có, thứ lấn át tất cả những điều khác về con người tôi.
Cuộc đời tôi là ở đâu?
Khi mẹ của tôi chăm đứa con 10 ngày tuổi của tôi, bà ấy nhận thấy tôi đang “tám” điện thoại với người bạn thân nhất của tôi. Ngay khi tôi kết thúc cuộc gọi, bà ấy nói, “Đừng lãng phí thời gian của con vào những việc này. Bây giờ con là một người mẹ và con phải tập trung vào con của con.” Tôi không biết phải nói gì và cảm thấy vô cùng hối hận khi làm mẹ.
Tôi vừa mới 26 tuổi. Bản thân tôi vẫn còn là một cô gái trẻ. Đột nhiên, bạn muốn tôi ngừng cuộc sống mà tôi đang sống, và tập trung tất cả mọi thứ vào đứa bé tí teo này? Tất nhiên, trong tim tôi không có gì ngoài tình yêu tràn ngập cho bé, nhưng thực tế là những ý kiến “lo lắng” cho tôi như của mẹ tôi nói trên (và cả một số bạn bè người thân) làm tôi hối tiếc vì đã trở thành mẹ.
Lo lắng suốt phần còn lại của cuộc đời tôi
Không có một phút nào trôi qua mà tôi không phải lo lắng về con mình. Hãy gọi tôi là người hoang tưởng, nhưng khi tôi đi làm, tôi tự hỏi liệu con bé có ăn được không, liệu con bé có thể ngồi trên xe buýt hay không, liệu con bé có bị các chị bắt nạt hay không, và vân vân mây mây danh sách còn dài lắm! Những suy nghĩ này giống như một quả bom nổ chậm trong đầu tôi, và có thể bùng nổ bất cứ phút nào. Khi đang làm việc, chỉ cần nhìn thấy một cuộc gọi từ nhà, tôi bỗng trở nên hoảng hốt. Bây giờ, hãy tưởng tượng sống như thế này trong suốt quãng đời còn lại. Thật kiệt sức, phải không?
Tôi có đủ khí chất làm mẹ không?
Khi tôi nghe những câu nói như “Tôi rất tự hào về đứa bé của tôi” hoặc “Việc làm mẹ hoàn thiện tôi”, tôi tự hỏi tại sao tôi không đồng cảm được với những suy nghĩ như thế. Ngay bây giờ tôi đang chứng kiến người bạn duy nhất của tôi lên kế hoạch cho chuyến đi kéo dài hai tuần tới Iceland với gia đình, và tôi thực sự ghen tị.
Đối với tôi, ngay cả việc lập kế hoạch sang nhà bạn thân của tôi chơi một đêm là một cuộc đấu tranh tâm lý thực sự. “Mẹ ơi, mẹ sẽ đến vào ngày mai chứ?”, “Em yêu, em sẽ trở lại trước giờ ăn trưa, phải không?” Văng vẳng trong tai của tôi là giọng của con gái và chồng tôi. Tại thời điểm đó, tôi tự hỏi mình đã làm gì. Tôi thậm chí còn có tư cách để nói rằng mình có “khí chất làm mẹ” khi tôi chỉ muốn chạy trốn khỏi gia đình mình và đi ngay đến vùng đất xa xôi nào đó chăng?
Sự cân bằng giữa cuộc sống và công việc
Tôi cảm thấy, sự cân bằng giữa công việc và cuộc sống chỉ tồn tại đối với những người có đủ khả năng để thuê người giúp việc, vú em, người lái xe và những thứ kiểu như vậy. Đối với một gia đình tầng lớp trung lưu, những thứ này thường xa xỉ và vượt khỏi tầm với của họ. Nếu bạn đi làm hàng ngày, và phải trở về nhà sau giờ làm mệt mỏi chỉ để tiếp tục nấu ăn, dọn dẹp và đối phó với bài tập về nhà của con – liệu bạn có dám đảm bảo rằng bạn vẫn còn một giọt năng lượng nào nữa để làm việc khác không. Sự cân bằng ở đâu cơ chứ?
Khi tôi nhìn xung quanh, tôi thấy những bạn bè chưa lập gia đình của tôi sống một cuộc sống nhàn hạ và chẳng chút căng thẳng. Họ không cần phải lo lắng về việc cuống cuồng nấu các bữa ăn lành mạnh, kiểm tra bài tập về nhà, tiết kiệm tiền cho con đi học, đảm bảo con không bị ốm và nếu bị ốm, đảm bảo cho con khỏe nhanh hơn. Danh sách những nỗi lo lắng của cha mẹ là vô tận. Sự cân bằng gì chứ, tôi chẳng thấy có sự cân bằng nào cả!
Dù hối hận tôi vẫn yêu con rất nhiều
Thực ra, dù nói thế, nhưng tôi vẫn không thể ngủ được mà không hôn con vào mỗi đêm; khi tôi thấy con bé chập chững thử đôi giày cao gót của tôi, tôi chỉ muốn chạy lại và ôm chầm con bé; và dù rằng ngày của tôi bị xáo trộn và mệt mỏi như thế nào đi chăng nữa, một lời “Con yêu mẹ” từ con bé cũng đủ giúp tôi cảm thấy mạnh mẽ và “hồi sinh” năng lực.
Trớ trêu thay, thế mà đôi lúc việc làm mẹ vẫn làm tôi mệt mỏi và hối hận cơ đây. Haiz! Thế nhưng, chúng ta đều là con người thôi mà phải không? Việc mệt mỏi và cảm thấy áp lực là chuyện bình thường! Chỉ cần chúng ta vẫn mạnh mẽ và sau khi than thở xong lại tiếp tục cố gắng trong công việc làm mẹ và yêu thương con, vậy là ổn thôi! Cố lên nhé, những bà mẹ trẻ!
Xem thêm
Bạn có quan tâm tới việc nuôi dạy con không? Đọc các bài báo chuyên đề và nhận câu trả lời tức thì trên app. Tải app Cộng đồng theAsianparent trên IOS hay Android ngay!