Có thể nói truyện cho bé, nhất là truyện cổ tích, như cánh cửa thần kỳ, mở ra cho bé một thế giới tưởng tượng đầy màu sắc.
Thông qua hình ảnh ẩn dụ nhưng vẫn dễ hiểu, các bé sẽ vừa được học hỏi về cách ứng nhân xử thế đồng thời kích thích tư duy, sáng tạo, làm nền tảng cho công việc học tập đầy thử thách của mình sau này.
theAsianaprent Việt Nam xin gửi tới 5 truyện cho bé đọc mỗi tối cùng ba mẹ, trong đó mỗi câu chuyện sẽ là một bài học đầy ý nghĩa về tình yêu thương và lòng vị tha.
1. Cậu bé và cây táo – Truyện cho bé
Ngày xửa ngày xưa, có một cậu bé hàng ngày cậu rất thích đến chơi với một cây táo rất to. Cậu leo lên cây để hái trái ăn, ngủ những giấc trưa ngon lành dưới bóng râm của cây. Cậu rất yêu quý cây táo và ngược lại cây táo cũng rất quý mến cậu.
Thời gian cứ thế trôi đi rất nhanh, cậu bé giờ đã lớn và cậu không còn lui tới chơi với cây táo nữa. Rồi một ngày nọ, cậu đi tới chỗ cây táo với một nét mặt buồn rầu. Cây táo reo lên gọi cậu:
– Hãy tới chơi với ta.
Cậu bé đáp:
– Cháu giờ đã lớn rồi, không còn là đứa trẻ năm xưa nữa, cháu chẳng thích chơi dưới gốc cây nữa. Cháu giờ chỉ thích chơi đồ chơi và hiện giờ cháu đang cần tiền để mua chúng.
Cây táo nói với cậu bé:
– Rất tiếc ta chỉ có những trái táo ngọt, ta không có tiền. Nhưng cậu có thể hái những trái táo chín mọng của ta đem đi bán đổi lấy tiền mua đồ chơi.
Cậu bé mừng rỡ, cậu trèo lên cây hái toàn bộ số táo trên cây và sung sướng đem đi bán. Cây táo rất buồn bã vì kể từ hôm đó không thấy cậu bé quay trở lại.
Một hôm, cậu bé – giờ đã lớn thành một chàng trai, cậu trở lại và cây táo thấy rất vui mừng khi nhìn thấy cậu. Cây nói:
– Hãy tới chơi với ta
Cậu đáp:
– Cháu giờ không có thời gian đâu để vui chơi. Cháu còn phải làm việc để kiếm tiền nuôi sống gia đình cháu. Gia đình cháu hiện giờ đang rất cần một ngôi nhà nhỏ để trú ngụ. Bác có gì để giúp đỡ cháu không?
Câu táo nói với cậu:
– Ta xin lỗi cháu, ta thì không có tiền mà cũng chẳng có nhà. Nhưng cháu có thể chặt cành của ta để dựng nhà.
Thế là chàng trai cầm rìu tới chặt hết cành trên cây táo. Cậu vui vẻ trở gỗ về dựng nhà và cũng kể từ hôm đó cây táo lại không thấy cậu quay trở lại nữa, cây táo rất buồn.
Một ngày hè oi bức và nóng nực, chàng trai – giờ đây đã cao tuổi – quay lại chỗ cây táo. Cây táo thấy chàng trai mừng rỡ gọi:
– Hãy tới chơi với ta
Chàng trai ủ rũ nói với cây táo:
– Cháu cảm thấy rất buồn vì càng ngày cháu càng già đi. Cháu muốn được chèo thuyền để thư giãn một mình. Bác có thể giúp gì được cho cháu?
Cây táo và cậu bé – Truyện cho bé
Cây táo đáp:
– Ta thì không có thuyền, nhưng cậu có thể dùng thân cây của ta đóng lấy một chiếc thuyền để một mình chèo thuyền ra xa. Được thư giãn nghỉ ngơi trên thuyền một mình giữa sông nước chắc cậu sẽ thấy nhẹ nhõm và thanh thản hơn.
Chàng trai chặt cây táo để làm thành một chiếc thuyền. Cậu chèo thuyền lênh đênh giữa sông để nghỉ ngơi thư thái.
Nhiều năm sau, cậu quay lại chỗ cây táo. Thấy cậu tới cây táo nói:
– Xin lỗi con trai của ta, giờ đây ta không còn gì để giúp con nữa rồi. Ta giờ chỉ là một cái gốc, không có thân cũng chẳng có táo. Ta thật sự không giúp được gì cho cậu nữa, cái còn lại duy nhất của ta là bộ rễ đang chết dần chết mòn – Cây táo nói với cậu, những giọt nước mắt rưng rưng chảy xuống.
Cậu bé đáp:
– Giờ đây cháu cũng đã già, cháu không còn đủ sức để leo trèo nữa, cũng không còn răng để mà ăn táo. Cháu chỉ cần một chỗ để ngồi nghỉ, vì cháu đã quá mệt mỏi với những năm tháng vất vả đã qua.
Cây táo nói với cậu:
– Ôi, vậy cái gốc cây già cỗi này của ta là một nơi rất tốt cho cậu dựa vào và nghỉ ngơi. Hãy tới đây với ta.
Chàng trai ngồi xuống gốc gây già cỗi, cây táo mừng rơi nước mắt.
Đây chính là cậu chuyện của tất cả chúng ta. Hình ảnh cây táo trong truyện chính là hình ảnh của cha mẹ. Khi chúng ta còn nhỏ, ta được cha mẹ yêu thương che trở. Khi chúng ta lớn lên, ta bỏ cha mẹ mà đi và chỉ quay trở về khi cần sự giúp đỡ của cha mẹ. Nhưng lúc nào cũng vậy, vòng tay của cha mẹ luôn sẵn sàng ôm chúng ta vào lòng nâng đỡ hy sinh tất cả để cho ta được hạnh phúc nhất.
2. Cô bé bán diêm
Hôm đó là ngày cuối cùng của năm. Màn đêm buông xuống. Tiết trời lạnh giá đáng sợ. Mọi người đổ ra đường đi đón giao thừa. Họ đều mặc quần áo mới, đi những đôi giày lông thật ấm áp, tay cầm những món quà được gói thật đẹp. Trông họ thật hoan hỉ, sung sướng.
Tuyết bắt đầu rơi, trên đường có mộtcô bé bán diêm. Cô bé mặc một bộ quần áo cũ đầy những mảnh vá, chân chỉ đi một đôi giày vải cũ mẹ cô may cho trước kia, tay xách một cái làn đựng đầy những que diêm. Cô vừa đi vừa rao: “Ai mua diêm không? Ai mua diêm không?”. Tiếng rao của cô như lọt thỏm giữa niềm hân hoan của mọi người. Không có ai dừng lại để mua diêm cho cô.
Người đi trên đường vắng dần, đôi chân cô lạnh cóng, tê dại, gần như mất hết cảm giác. Giờ này mọi người đã về nhà cả, chẳng còn ai trên đường, thế mà cô vẫn chưa bán được que diêm nào. Nhìn ngọn lửa bập bùng trong những ngôi nhà bên đường, cô rất muốn quay về nhà, nhưng không được.
Cô bé cũng đã từng có một ngôi nhà ấm cúng. Mẹ cô rất yêu quý cô, nhưng vì bị bệnh nặng nên bà đã qua đời. Từ ngày mẹ mất, cha cô buồn rầu rồi trở thành một kẻ nghiện rượu, ngày nào cũng say khướt, ông ta bắt con gái đi bán diêm, bán không hết thì không được quay về nhà.
Cô bé đang nghĩ miên man. Đúng lúc đó, một cỗ xe ngựa lao tới. Cô bé giật mình vội chạy sang một bên nhưng không kịp, cô ngã xoài xuống nền tuyết lạnh, cái làn đựng diêm bị tung ra bẹp dúm, diêm rơi khắp mặt đất. Đôi giày vải bị văng đi đằng nào. Bây giờ cô đành phải đi chân không trên nền tuyết lạnh.
Những que diêm đã bị rơi hết xuống đất và bị tuyết làm cho ẩm ướt không thể dùng được nữa. Cô chỉ còn bó diêm cuối cùng ở trong túi áo. Suốt cả ngày không có ai mua diêm của cô, cô không dám về nhà, cô sợ bị người cha say rượu trừng phạt nặng nề. Chỉ mới nghĩ đến chuyện bị cha đánh, cô đã sợ run lên cầm cập. Cô bé chụm tay hà hơi cho đỡ lạnh nhưng cũng chẳng ấm lên chút nào.
Cô gái nhỏ đáng thương! Cô đi mãi, đi mãi, đến trước một ngôi nhà lớn, đôi chân trần lạnh cóng không thể bước đi được nữa, cồ đành phải dừng lại. Trong nhà, rèm cửa sổ vẫn vén, ánh đèn từ trong nhà hắt ra, cô ghé mắt nhìn qua cửa sổ, mọi người trong nhà đang ngồi quây quần quanh một cái bàn. Lửa trong lò bốc lên cao, cây thông năm mới nhấp nháy đèn hoa được treo đầy những món đồ chơi nhỏ xinh xinh. Cô bé trong nhà đang ôm trong lòng một món quà mới được nhận, một con thỏ ngọc có đôi mắt đỏ tròn xoe, bộ lông trắng như tuyết, còn cậu bé đang vui thích ăn chiếc bánh kem thơm lừng mùi va ni. Cô bé bán diêm đứng ngoài cửa sổ, thầm nghĩ: “Mẹ mình còn sống thì cũng cho mình đồ chơi, và cho mình ăn ngon như thế”.
Cô bé bán diêm – Truyện cho bé đọc hàng đêm
Một ngọn gió thổi mạnh. Cô co người lại. Cô nhìn ra xung quanh như muốn xem có cách nào có thể làm ấm hơn. Cuối cùng cô nghĩ tới bó diêm trong tay. Cô rút ra một que diêm và quẹt vào tường. Que diêm bốc cháy, cô vội khum bàn tay hơ vào ngọn lửa. Ngọn lửa tuy bé tí tẹo nhưng cũng làm cho đôi bàn tay của cô có cảm giác hơi ấm lên. Cô mơ màng cảm thấy như mình ngồi bên lò sưởi, lửa cháy rừng rực và ấm áp biết bao! Cô vừa duỗi chân ra sưởi ấm, ngọn lửa liền tắt ngay, lò sưởi biến đâu mất. Trong tay chỉ còn lại một khúc tàn diêm vừa cháy.
Cô cúi đầu nhìn bó diêm trong tay thầm nghĩ: “Mình sẽ đốt một que diêm khác, lò sưởi nhất định sẽ hiện ra”. Cô bé lại quẹt diêm vào tường, que diêm bốc cháy chiếu sáng một vùng. Cô ngắm nhìn ngọn lửa chờ đợi, cô nhìn thấy một cái bàn thật lớn, trên bàn có những chiếc đĩa thật đẹp bày đầy những thức ăn ngon. Cô bé vui mừng đến trước cái bàn, ngắm nhìn những món ăn thịnh soạn.
“Nhất định là ăn ngon lắm đây”, cô bé nuốt nước bọt. “Đây chắc là do mẹ ở trên trời gửi xuống cho mình”, cô bé giơ tay định cầm lấy chiếc bánh ngọt, bỗng cả bàn đầy thức ăn ngon lành biến mất trong nháy mắt giống như cái lò sưởi, que diêm lại tắt.
Cô lại quẹt que diêm thứ ba. Ngọn lửa dần sáng lên, chiếu sáng cả xung quanh, sáng như ban ngày vậy. Lúc đó, trong ánh sáng hiện ra một cây thông năm mới rất lớn. “Ôi, đẹp quá!”, cô không dám tin vào mắt mình nữa. Đúng là một cây thông năm mới rồi. Trên cành thông treo đầy những ngôi sao nhỏ xíu đủ màu sắc, lại còn bao nhiêu là cây nến đang cháy sáng. Những ngọn nến cứ cháy mãi, làm cho đêm đông cũng trở nên ấm áp.
“Ôi, những ngọn nến mới đẹp làm sao, nó cũng toả ấm đây, mình phải sưởi tay mới được”. Cô bé giơ đôi bàn tay lạnh cóng lên. Những ngọn nến trên cây thông bỗng nhiên chuyển động xếp thành hàng dài uốn lượn bay đi, phát ra ánh sáng lung linh trông như một dải lụa. “Đẹp quá, chắc chúng bay lên trời rồi!” Cô bé thẫn thờ nhìn những ngọn nến bay lên trời biến thành những ngôi sao nhỏ xíu đang nhìn cô.
“Giá mình cũng biến thành một ngôi sao thì tốt biết bao, mình sẽ bay lên trời tìm mẹ”. Khi các ngọn nến bay hết thì cây thông cũng biến mất. Cô bé đứng nhìn trân trân lên bầu ười, bất động. Bỗng vụt, một ngôi sao băng từ trên trời rơi xuống một nơi rất xa. Cô bé lại nhớ đến mẹ.
Cô bé bán diêm – Truyện cho bé đọc cùng ba mẹ trước giờ đi ngủ
Ngày mẹ còn sống, đêm nào mẹ cũng kể chuyện cho cô nghe. Mẹ thường bảo cô nếu trên trái đất này có một người tốt bụng qua đời thì linh hồn của họ sẽ được bay lên trời và trên trời sẽ rơi xuống một ngôi sao băng, đó là giọt nước mắt của Thượng đế. Cô bé thầm cầu xin: “Thượng đế ơi, hãy cho con gặp mẹ đi”. Cô lại rút ra một que diêm và quẹt. Que diêm lại bốc cháy, cô chăm chăm nhìn ngọn lửa chờ đợi. Qua ngọn lửa, cô nhìn thấy một bóng người chầm chậm đi tới.
“Mẹ ơi!”, cô vui mừng reo lên. Mẹ mỉm cười giơ tay về phía cô. Trong vòng tay âu yếm của mẹ, cô cảm thấy không có gì ấm áp hơn. Cô vừa khóc vừa kể cho mẹ nghe câu chuyện đau lòng của mình. “Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm”, mẹ gật đầu nhìn cô trìu mến. Lúc này, cô thấy ngọn lửa của que diêm ngày càng yếu dần, cô sợ lửa tắt thì mẹ cô lại biến mất.
“Ôi!”, cô bé kêu thất thanh. “Mẹ ơi, con không muốn xa mẹ. Con muốn đi cùng với mẹ, mẹ đừng bỏ con ở lại một mình”. Cô bé khóc nấc lên, cô nắm lấy áo mẹ như muốn giữ mẹ lại. Nhưng tay mẹ dần rời ra và bóng mẹ cũng mờ dần.
“Nhất định con phải giữ mẹ lại”, cô bé vội vàng lấy ra tất cả những que diêm còn lại quẹt lên tường. Cả bó diêm bốc cháy, mọi vật bừng sáng, cô bé lại cảm thấy mẹ đang ôm mình. Mẹ mỉm cười. Cô bé bỗng cảm thấy người mình nhẹ bỗng, cúi đầu nhìn xuống, hoá ra, cô đã rời xa mặt đất. Cô ôm chặt lấy mẹ, bay mãi, bay mãi, hai mẹ con bay xuyên qua những đám mây dày và bay lên trời, bay tới một nơi không có giá rét, đói khát và đau buồn.
Sáng hôm sau, nhà thờ gióng lên hồi chuông đầu tiên của năm mới. Mọi người vui vẻ đổ ra đường và cùng đi đến nhà thờ cầu phúc.
Bỗng nhiên một đứa bé kêu lên: “Nhìn kìa, ở đằng kia có một người”. Mọi người đều dừng bước, vây xung quanh, một em bé gái nằm ở góc tường, nét mặt rực hồng, miệng như còn đang mỉm cười. Em đã chết, chết rét, chết đói trong đêm giao thừa. Trên người em, tuyết phủ một lớp trắng xoá, những que diêm đã cháy vung vãi đầy mặt đất…
“Thật tội nghiệp, chắc nó muốn sưởi cho ấm”. Một cậu bé bật khóc tức tưởi: “Chắc chị ấy không có bố mẹ, không có nhà, nếu không chị ấy đã không bị chết cóng ngoài đường”. Một cô bé ngồi bên cũng khóc: “Bạn ấy chắc là lạnh lắm”, nói xong liền cởi áo khoác của mình đắp lên người cô bé bán diêm. Mọi người xung quanh đều rất cảm động, không ai cầm được nước mắt.
Cuối cùng, mọi người bế cô bé bán diêm và đưa cô vào nhà thờ. Lúc này, cô bé bán diêm đang cùng với mẹ cô đón chào năm mới, họ rất cảm động khi nghe những lời cầu nguyện của mọi người. Và họ, họ cũng cầu nguyện, cầu cho tất cả mọi người trên trái đất luôn yêu thương giúp đỡ lẫn nhau, không có ai bị đói, bị rét, không có ai bị nghèo khổ. Cầu chúc cho mọi người được sống cuộc đời đầy ắp niềm vui và tiếng cười.
3. Chú thỏ và núi củ cải
Một chú Thỏ con thích nhất là được ăn củ cải. Vậy nên khi mùa xuân đến, chú ta đã gieo rất nhiều hạt giống củ cải xuống đất. Chẳng mấy chốc củ cải nảy mầm, ngày nào Thỏ con cũng chăm chỉ nhổ cỏ, tưới nước và bón phân cho củ cải.
Củ cải ngày càng lớn nhanh, chưa đến mùa thu mà đã to như một ngọn núi nhỏ. Thỏ con thích thú gọi đó là núi củ cải.
Thỏ con đào một cái hang trên núi củ cải và ở luôn trong đó, coi đó như nhà của mình. Khi đói, nó liền cắt một miếng củ cải để ăn; ăn no rồi, nó lại đi tìm các loài động vật khác để chơi đùa. Núi củ cải thật là to! Thỏ con đã ăn cả mùa thu mà vẫn không hết, ăn cả mùa đông mà cũng vẫn chưa hết.
Chú thỏ và núi củ cải – Ba mẹ hãy đọc truyện cho bé mỗi ngày nhé
Mùa xuân lại tới, Khỉ con muốn trồng cây đào trên núi; Dê con lại muốn trồng cỏ non, còn Gấu con thì bận trồng ngô, chỉ còn mỗi Thỏ con vẫn đang rong chơi trong rừng.
Khỉ con nói: “Thỏ con ơi, bạn không trồng củ cải nữa à?” Thỏ con trả lời: “Tôi có cả một núi củ cải cơ mà, ăn làm sao mà hết được.”
Dê con nói: “Bạn không trồng củ cải, đến khi hết thì lấy gì mà ăn?”
Thỏ con lại nói: “Cứ đợi đến khi ăn hết núi củ cải này đã, tôi sẽ lại trồng thêm củ cải.”
Mùa xuân rồi mùa hạ qua đi, mùa thu đã đến, những cây đào mà Khỉ con trồng đã ra những quả đào to ơi là to, nó vui mừng hái quả và mang về nhà dự trữ cho những ngày đông giá rét. Dê con cũng đi cắt cỏ non về cất ở nhà để dự trữ cho mùa đông. Ruộng ngô của Gấu con cũng đã đến ngày thu hoạch, nó hái bao nhiêu là ngô về cất ở nhà.
Mùa đông tới, trời rét căm căm, các loài vật đều thu mình trong nhà của chúng. Thỏ con nằm trong hang, ngày nào cũng xem tivi, chơi điện tử. Khi đói bụng, nó liền cắt củ cải ăn; khi mệt nó lại nằm lăn ra giường, đánh một giấc say sưa.
Một hôm, Thỏ con đang ngủ thì bừng tỉnh vì cái rét cắt da cắt thịt, nó mở mắt, núi củ cải đã bị gió thổi đi mất rồi. Thì ra là do Thỏ con cứ khoét ruột của núi củ cải mà ăn, ngày này qua ngày khác, nên củ cải bị rỗng hết cả ruột, chỉ còn trơ lại lớp vỏ mỏng dính. Gió đông vừa thổi tới là vỏ củ cải đã bay đi đằng nào mất rồi.
Không còn núi củ cải, Thỏ con không còn gì để ăn, nó chỉ còn cách lang thang trong rừng để tìm cái ăn qua ngày. Nó rất hối hận vì đã không nghe lời Khỉ con, Dê con và Gấu con.
Tuyết rơi ngày một nhiều, mấy ngày không dứt. Thỏ con đã mấy ngày nay không có gì bỏ vào bụng, nó vừa lạnh vừa đói.
Nó nghĩ: Mùa xuân đến, mình nhất định phải trồng thêm củ cải và mình cũng sẽ chăm chỉ làm việc, không ham chơi nữa.
4. Con gấu và hai người bạn – truyện cổ tích cho bé
Có hai người bạn cùng nhau đi dạo trên một con đường vắng. Con đường này dẫn đến một khu rừng rậm với những ngọn núi cao. Họ im lặng bước đi bên nhau.
Một trong hai người vẫn còn trẻ, còn người kia thì già hơn. Đi được một lúc, người trẻ lên tiếng:
– Tôi không thích nơi này. Nó có vẻ nguy hiểm. Nhưng không sao, chẳng có gì nguy hiểm khi chúng ta đi cùng nhau cả. Chúng ta là những người bạn tốt, phải vậy không?
Người già hơn gật đầu đồng ý và họ tiếp tục hành trình.
Nhưng đúng lúc đó, một con gấu to lớn và dữ tợn tiến ra khỏi khu rừng. Khi nhìn thấy hai người đàn ông, con gầm lên và vội vã lao về phía họ.
Cả hai người đều rất sợ hãi và lập tức bỏ chạy. Họ chẳng có súng và người lớn tuổi hơn thì quá yếu để có thể chống chọi lại con gấu.
Chàng thanh niên thì khỏe mạnh hơn nhưng anh ta quá lo sợ nên cũng quay lưng bỏ chạy.
Con gấu đuổi theo hai người đàn ông. Những bước chân với móng vuốt sắc nhọn của nó khuấy tung bụi và càng lúc nó càng bám sát họ.
Người bạn già biết mình không thể chạy nhanh hơn nên khó bề thoát khỏi con gấu. Vì vậy ông vội hét lớn với người thanh niên.
– Hãy cầm lấy cây gậy của tôi và đánh đuổi nó!
Nhưng người thanh niên nhanh chân hơn đã leo lên một ngọn cây gần đó. Anh ta đã được an toàn.
Người bạn già chậm chạp hơn nên khồng thể leo lên cây được. Nhưng đột nhiên lúc đó, ông nhớ ra mọi người thường nói rằng gấu không chạm vào người chết.
Thế là ông nằm xuống và giả vờ chết. Ông cầu mong những gì mọi người nói là đúng bởi vì ồng biết rằng người bạn đồng hành kia sẽ chẳng giúp gì cho mình cả.
Chuyện “Con gấu và hai người bạn” để ba mẹ đọc truyện cho bé nghe
Con gấu tiến đến bên cạnh và đi vòng quanh người đàn ông. Nó ngửi bàn chân, tay và lưng của ông.
Người đàn ông cố gắng nằm im. Ông nhắm nghiền mắt và nín thở.
Con gấu cảm thấy có gì đó khồng ổn nên tiếp tục ngửi. Nó ngửi tay, đầu và mũi của ông.
Cuối cùng, con gấu cho rằng người đàn ông đã chết. Trước khi bỏ đi, nó còn quay sang nhìn người thanh niên đang trốn trên cái cây cao kia.
Người đàn ông lớn tuổi mở mắt và nhìn thấy con gấu bỏ đi về phía khu rừng. Tuy nhiên, ông vẫn nằm im cho đến khi nó thật sự đi khỏi nơi đó.
Thấy đã an toàn, người thanh niên kia bèn trèo xuống. Từ chỗ nấp, anh đã nhìn thấy mọi thứ và muốn biết tại sao con gấu lại bỏ đi như vậy. Anh ta cũng đã nhìn thấy con gấu ngửi vào tai người bạn đồng hành của mình trước khi bỏ đi.
– Con gấu đã nói gì khi ngửi tai ông vậy? – Người thanh niên hỏi ông lão.
Ông lão ngồi dậy và lạnh lùng nhìn chàng trai.
– Nó nói rằng ta không nên đi cùng với người đã bỏ rơi ta trong lúc nguy hiểm! – Ông lão trả lời.
Thế là ông quay đi, vừa đi vừa nói:
– Hãy nhớ, một người bạn thật sự sẽ không bao giờ bỏ mặc bạn của mình, dù trong bất kỳ tình huống nào.
5. Câu chuyện về cây và hạt cát – truyện cổ tích thiếu nhi cho bé
Mùa xuân đã đến rồi, đây cũng là mùa mà vạn vật yêu thích nhất, ngày nào, khu vườn nhỏ cũng tràn ngập tiếng cười nói của các loài cây. Bỗng một buổi trưa nọ, gió to từ đâu cuồn cuộn thổi tới, cuốn những hạt cát bay mù mịt.
Gió ngày càng to, cát bay ngày càng nhiều. Những hạt cát đập vào cây khiến những chiếc lá non đau đớn vô cùng. Lá cây bèn hỏi cát: “Hạt cát ơi, bạn từ đâu tới vậy?”
Cát trả lời: “Mình đến từ đống cát trên công trường.” Cành cây cũng bị cát va đập vào rất đau, nó không chịu được nữa, bèn hỏi một hạt cát nằm trên cành: “Bạn cát ơi, bạn cát, bạn từ đâu đến vậy?”
Cát trả lời: “Nhà tôi ở tận thảo nguyên Mông cổ, tôi có rất nhiều anh chị em. Ngày trước chúng tôi được cỏ giữ lại. Cho dù gió có thổi mạnh, mưa có to như thế nào, chúng tôi cũng chưa một lần rời xa khỏi nhà. Sau đó, bầy dê của những người du mục đã ăn hết cỏ, chúng tôi liền bị gió thổi tới đây. Các anh chị em của tôi không biết đã bị thổi đến đâu, tôi rất nhớ họ! Tôi rất muốn được trở về nhà!”
Gió thổi ngày càng mạnh, cát bay ngày càng nhiều, thân cây bị cát đập vào đau quá, nó Không chịu được nữa, bèn hỏi một hạt cát đang nằm trên người nó: “Bạn cát ơi, bạn cát, bạn từ đâu đến vậy?”
Cát trả lời: “Tôi đến từ một sa mạc, cách đây rất rất xa, trên đường đi, không có một thứ gì có thể cản đường chúng tôi cả, chính gió đã mang chúng tôi tới đây.”
Gió ngày càng mạnh, cát bay ngày càng nhiều, toàn thân cây đau đến chảy cả nước mắt, nó nói: “Có ai không, mau cứu tôi với!”
Các cây khác cũng rất buồn, chúng cùng khóc nức nở, tiếng khóc làm kinh động cả hai cây cổ thụ trong vườn. “Chà, xem ra, họ nhà cây chúng ta phải hợp sức nhau lại cùng hành động thôi, nếu chỉ dựa vào vài người chúng ta thì không có tác dụng gì đâu.”
“Đúng!” Mọi người đồng thành đáp. Một cây non hỏi: “Vậy chúng ta phải làm gì thì mới có thể giúp cát về nhà đây?”
Câu chuyện về cây và hạt cát – Truyện cho bé đọc cùng ba mẹ mỗi tối
Một cây cổ thụ giàu kinh nghiệm nói: “Bây giờ mọi người hãy nghe theo sự chỉ huy của tôi, được không?” “Được!” “Chúng ta phải tặng những hạt giống của mình cho con người và nhờ họ mang chúng tới trồng ở thảo nguyên và sa mạc.
Sau này, khi thế hệ con cháu chúng ta lớn lên sẽ tạo thành một bức tường thật kiên cố để bảo vệ những hạt cát, giúp cát không bị gió thổi đi nữa.”
“Tốt quá!”
“Còn nữa, chúng ta còn phải nhờ sự giúp đỡ của các bạn cỏ nữa, để cát bám vào cỏ, vì có những nơi họ nhà cây chúng ta không thể sinh sống được thì cỏ vẫn có thể phát triển rất xanh tốt.”
Thế là các loài cây cùng đoàn kết hành động, ra sức hút chất dinh dưỡng trong lòng đất và ánh nắng mặt trời. Rồi mùa thu tới, cây nào cũng quả sai trĩu trịt, không những thế còn thu được bao nhiêu là hạt giống cỏ.
Các loài cây còn nghĩ ra được một cách rất hay: Mùa xuân sang năm, chúng sẽ nhờ các bạn chim mang hạt giống đến trồng ở sa mạc. Mưa xuân lất phất rơi, những cọng cỏ, những cành cây đã bén rễ, khắp nơi đều là một màu xanh mơn mởn. Nhờ vậy, hạt cát nhỏ không ba o giờ phải rời xa ngôi nhà của mình nữa.
Lời kết
Với 5 truyện cho bé như trên, hi vọng ba mẹ và các bé sẽ có thêm những giờ phút ý nghĩa bên nhau mỗi ngày.
Xem thêm:
Vào ngay Fanpage của the Asianparent Vietnam để cùng thảo luận và cập nhật thông tin cùng các cha mẹ khác!
Bạn có quan tâm tới việc nuôi dạy con không? Đọc các bài báo chuyên đề và nhận câu trả lời tức thì trên app. Tải app Cộng đồng theAsianparent trên IOS hay Android ngay!